
Sắc Xuân Gửi Người Tình – chữa lành những tổn thương [review phim]
Sắc Xuân Gửi Người Tình là một bộ phim thuộc thể loại tâm lý, tình cảm được chuyển thể từ tiểu thuyết Tình Nhân của tác giả Xả Mục Tư với đề tài chữa lành, rời xa đô thị về thôn quê sinh sống. Phim xoay quanh những băn khoăn của mỗi người, tình yêu, sự nghiệp, gia đình, cái chết, bệnh tật….
Phim Sắc Xuân Gửi Người Tình, Tên quốc tế: There Is a Lover in My Hometown hay Will love in spring do Lý Hiện và Châu Đông Vũ đóng chính gần đây rất được giới trẻ quan tâm, tạo nên chủ đề nóng “theo chân Lý Hiện check-in Tuyền Châu (Phúc Kiến) ” ở Trung Quốc thời gian này.
Nhiều ý kiến cũng cho rằng “Sắc Xuân Gửi Người Tình” là một luồng gió mới, một cốt truyện sảng khoái, khiến mọi người cảm thấy dễ chịu hơn sau khi xem, cảm giác được chữa lành vì tính nhân văn và gần gũi của bộ phim.
Bộ phim xoay quanh chuyện tình của chàng trai làm nghề trang điểm tử thi – Trần Mạch Đông và cô gái có khiếm khuyết trên cơ thể – Trang Khiết, cũng như cuộc sống ở thị trấn yên yên bình nơi thôn quê.
Nói chút về điểm trừ bộ phim: vấn đề tâm lý và cách hành động của nhân vật nữ chính trong tình yêu khá gây tranh cãi và nhiều người cảm thấy không thể hiểu được, cũng không ủng hộ. Mẹ của nhân vật nữ có nói một câu đại ý, nếu đã biết là chơi đùa cho vui, thì đừng nên gây đau khổ cho người khác, có lẽ cũng đúng như cảm nhận của nhiều người khi xem phim.
Người như chúng ta….
Trần Mạch Đông chàng trai từng có quá khứ nổi loạn nay làm nghề trang điểm tử thi, luôn cảm thấy cô đơn và xa cách với mọi người. Trang Khiết, cô nàng bị khuyết tật chân do tai nạn giao thông nhưng rất mạnh mẽ và tài giỏi, có sự nghiệp của bản thân đồng thời cũng có ước mơ tự mở công ty- kinh doanh thiết bị y tế.
Trang Khiết là cô gái mạnh mẽ, lý trí “Những người trong lòng chê em tàn tật, em có thể thông cảm nhưng không ưa nổi. Vì người khiến tàn tật trở thành vấn đề là bọn họ chứ không phải em.”
Hai người từng bạn học cũ, sau tình cờ gặp lại ở quê nhà mà yêu nhau. Cả hai dù tranh cãi rất nhiều, nhưng lại thực sự thấu hiểu và quan tâm lẫn nhau.
“Người hiểu cậu, sẽ tự động tiếp nhận mọi thứ về cậu. Người không hiểu cậu, cho dù cậu thay đổi cũng chẳng ích gì.”
Giống như Trang Khiết đã thấu hiểu và đứng cùng phía với Trần Mạch Đông “người như chúng ta phải chịu chút ấm ức” như việc cậu làm nghề mai táng, còn cô là người khuyết tật.
Giống như Trần Mạch Đông không nhịn được hỏi về người khiến cô phải thất tình: “Anh ta chê bai chân của cậu sao?”.
Giống như việc cậu quan tâm cô, đưa cô cao dán chân để giảm cơn đau, đóng cửa đưa áo khoác cho cô khi trời lạnh dù đang ghen, luôn giúp cô những việc nặng nhọc dù cô không nhờ vả.
Trần Mạch Đông thẳng thắn, nói gì làm đấy, nghĩ gì làm đấy, không màu mè, không ăn nói hay ho, càng không nghĩ tới việc trêu đùa hay làm ảnh hưởng tới cuộc đời ai khác, cậu dự định cứ vậy mà một mình sống cả quãng đời này, nhưng khi nhận ra mình biết yêu, cậu cũng sẵn sàng bày tỏ lòng mình, ghen khi người yêu cũ của cô đến, hỏi xem cô có thích mình không, nhờ người mai mối hỏi xem cô có muốn ở lại quê hương không…
Bộ phim gây ấn tượng mạnh với khán giả bởi cách xây dựng hai nhân vật chính đặc biệt.
Lý Hiện trong vai nam chính không phải tổng tài thường thấy mà là một người trang điểm tử thi bình thường, chàng trai lạnh lùng xa cách nhưng vì những ám ảnh tình cảm khi cha mẹ ly hôn và người yêu cũ phản bội.
Trang Khiết là một cô gái khuyết tật nhưng không yếu đuối mà đầy nghị lực và mạnh mẽ. Cô vui vẻ bên gia đình và bạn bè, sẵn sàng đối mặt với bệnh tật và những thất bại trong tình yêu và công việc. Cô cũng từng yêu mà không có được, cũng từng lụy tình yếu đuối, cũng từng u uất buồn phiền,… nhưng sau tất cả, vẫn là một cô gái luôn nỗ lực và biết suy nghĩ.
Em thích anh, nhưng em càng thích Thượng Hải và bản thân em hơn
Trang Khiết và Trần Mạch Đông gặp lại nhau ở quê nhà khi Trang Khiết về quê nghỉ dưỡng sau khi thất tình và gặp vấn đề sức khỏe. Cả hai dần nảy sinh tình cảm, Trang Khiết vui vẻ, nhiệt tình, mạnh mẽ dám bày tỏ cảm xúc, phóng khoáng, hướng ngoại và không kiềm chế. Bị Trần Mạch Đông mắng là “tùy tiện” nhưng cô cũng không thù dai.
Trần Mạch Đông làm một công việc ổn định, thậm chí có phần cô đơn, lạc lõng sau quá khứ nổi loạn. Trang Khiết chỉ muốn rời đi và sống ở Thượng Hải, một đô thị hoa lệ, giàu có và luôn phát triển không bao giờ dừng lại, đồng thời cố gắng khẳng định giá trị bản thân cao hơn.
Nụ hôn đầu của hai người cũng là Trang Khiết chủ động, cô thẳng thắn nói, mình đã luôn thích anh từ trước, nhưng cô cũng không muốn từ bỏ công việc, sự nghiệp và hình ảnh của bản thân mình ở thành phố lớn như Thượng Hải sôi động – nơi cô được tự do, thoải mái và phát huy năng lực bản thân.
Sự trái ngược này cũng như hầu hết giới trẻ bây giờ, chọn ở thành phố lớn, hay trở về quê nhà với gia đình? Đó là câu hỏi lớn đầy thực tế mà Sắc Xuân Gửi Người Tình tạo được sự đồng cảm cho người xem.
Trong tập 14, Trang Khiết đã tâm sự mong người yêu cô có thể hiểu cho cô “Nghề nghiệp của em không vĩ đại như anh, Thượng Hải cũng không phải nhà của em, nhưng chúng đều rất quan trọng với em. Em muốn gây dựng sự nghiệp, muốn được người khác tôn trọng, muốn chứng minh giá trị của bản thân. Thế nên em không muốn miễn cưỡng nhân nhượng, sau khi lấy anh năm năm, mười năm lại hận bản thân, hận anh, suy đoán một khả năng khác của cuộc đời mình nhờ vào tưởng tượng. Em không muốn vì anh mà thay đổi đến mức không còn là chính mình.”
Trần Mạnh Đông chỉ đơn giản nói “anh ủng hộ em” nhưng lời nói thật tâm ấy khiến Trang Khiết phải rơi nước mắt.
Anh nói “ Đời người vô thường, chuyện đời khó lường, chẳng ai cần hy sinh vì ai cả”
Ảnh 2. Tình tiết trong phim “Sắc xuân gửi người tình”
Trần Mạch Đông lạnh lùng, điềm tĩnh, kín tiếng, thích một cuộc sống yên bình, từng nổi loạn, sau đó cũng chọn lên thành phố lớn làm việc ở Bắc Kinh, rồi cuối cùng khi người thầy mà Trần Mạch Đông kính trọng mất, anh đã chọn trở về quê hương làm trong ngành dịch vụ công, làm công việc tang lễ, trang điểm cho tử thi.
Hình ảnh sự bình yên của mảnh đất Tuyền Châu (Trung Quốc) như nhân vật Trần Mạch Đông và Trang Khiết trong bộ phim “Sắc xuân gửi người tình” cũng khiến người xem có được cảm giác bình yên, chữa lành.
Nơi người dân ai cũng biết nhau, quan tâm nhau, khi một nhà có việc, mọi người sẽ đến giúp. Và cả khi hôn nhau ở ga tàu như Trang Khiết và Trần Mạch Đông thì cả làng quê yên bình cũng sẽ dậy sóng.
Bộ phim với những khung cảnh đẹp như tranh vẽ, những thước phim mang màu sắc cổ điển và đầy điện ảnh tràn đầy sức sống và hơi thở của cuộc sống với không khí trong lành, khung cảnh bình yên khiến người xem thực sự muốn hòa mình vào cuộc sống đồng quê, yên tĩnh và thanh bình ấy. Sự ấm áp của khu phố và pháo hoa gia đình trong thị trấn nhỏ đều được gắn kết từ câu chuyện đến các cảnh quay.

Ảnh 3. Hiệu ứng nổi tiếng của Sắc Xuân Gửi Người Tình đang giúp bối cảnh chính của phim, mảnh đất Tuyền Châu (Phúc Kiến) phát triển tiềm năng du lịch của mình
“Sắc xuân gửi người tình” là bộ phim thứ 2 của Lý Hiện góp sức vào việc “xây dựng nền kinh tế địa phương” sau “Đi đến nơi có gió” đóng cùng Lưu Diệc Phi – bộ phim giúp du lịch Vân Nam (Trung Quốc) có “một cú lật mình bùng nổ” sau mùa dịch COVID-19.
“Chính vì cuộc sống có hạn, nên chúng ta mới càng phải cố gắng mà sống”
Không giống Đi Đến Nơi Có Gió thiên về trải nghiệm du lịch, khám phá và chữa lành sau thời gian dài mệt mỏi, Sắc Xuân Gửi Người Tình lại mang đến một sự chữa lành những vết thương đau đớn, sự xoa dịu cho những tổn thương.
Châu Vũ Đồng thủ vai nữ chính với hoàn cảnh đặc biệt, phải sử dụng chân giả để di chuyển, bố mất khi cô còn nhỏ, sau đó bố dượng cũng mất, khiến cả gia đình đều rất đau khổ và không biết phải đối mặt với sự ra đi của người thân như thế nào.
Trần Mạnh Đông lại mang tới cảm giác cô đơn, u buồn đầy kìm nén. Bà nội đã nói với anh “ Đứa trẻ biết khóc mới có kẹo ăn” khi anh nói với bà rằng người muốn ra đi rồi cũng sẽ ra đi mà thôi, chẳng thể níu giữ được ai cả.
Ảnh 4 .Tập 8 của bộ phim đã có những phân cảnh rất xúc động khi bố dượng Trang Khiết mất, khiến cả gia đình thay đổi. Ảnh weibo.
Trang Khiết đã không còn bố, người bố thứ 2 cũng bỏ chị em cô mà đi mất, thậm chí một tiếng “bố” cô cũng chưa từng gọi.
Em gái cô vì bố mất mà đòi nghỉ học, bỏ nhà ra đi, thậm chí cũng muốn đi theo ông. Cũng như bao gia đình bình thường khác, Trang Khiết quát mắng em và cho rằng cô cũng hiểu điều đó. Nhưng cô bé đã nói: Không phải vì cùng mất bố, mà chị hiểu được cảm xúc của em bây giờ.
Mỗi người sẽ có những cảm xúc, suy nghĩ khác nhau, mà không ai có thể ép buộc họ phải như thế nào, càng không phải vì nghĩ rằng mình cũng đau khổ mà cho rằng mình có thể hiểu thấu người khác.
Trần Mạnh Đông đã an ủi hai chị em rằng người thân mất đi cũng như lời nhắc nhở chúng ta, cũng là bài học chúng ta phải học cách chấp nhận trong cuộc đời này.
Gia đình nhà ba người phụ nữ, trước sự ra đi của người chồng – người cha trụ cột gia đình, mỗi người lại có những phản ứng khác nhau.
Mẹ cô lặng người trước hình ảnh của chồng, lẳng lặng thu dọn đồ đạc, cẩn thận an táng cho ông, người phụ nữ mạnh mẽ đã hai lần mất chồng, đành phải cứng rắn làm chỗ dựa cho cả gia đình. Đằng sau người mẹ thường cằn nhằn, khó tính, thường quát mắng, lạnh lùng kia là sự lo toan cho gia đình, là sự mạnh mẽ gánh vác cho những đứa trẻ được trưởng thành.
❝Người nên rời đi rồi cũng sẽ rời đi, không giữ lại được. Sinh ra làm người, chỉ có thể kìm nén đau thương❞
Sự ra đi của người thân, bạn bè giống như một cơn mưa mà dù bạn có chuẩn bị kỹ lưỡng đến đâu cũng không biết khi nào nó sẽ ập đến làm mình ướt sũng. Nhưng cái chết có thể là một dạng sống khác, chỉ cần chúng không bị lãng quên thì chúng sẽ luôn tồn tại trong ký ức, trong suy nghĩ và trong tình yêu.
“Bản chất của sự mất mát là dạy chúng ta học cách chấp nhận”
❝ Chị, con người ta sống mà không được người khác thấu hiểu mới là bình thường. Khao khát được công nhận mới là nguồn gốc của đau khổ ❞.
Bà Lâm, cần nhất là tôn nghiêm
Giữa lựa chọn sống chết, cuối cùng vẫn là phải tôn trọng lựa chọn của cá nhân ấy.
Em Lâm, em đã sống một cuộc đời tuyệt vời.
“Ở một thời khắc nào đó, ta cảm thấy tương lai chỉ còn lại sự cô độc và đau thương đang chờ đợi mình. Nhưng điều này không phải là thật, thời gian sẽ chữa lành tất cả.”
Tình yêu là sự trưởng thành
“Trước khi gặp em, anh rất vui vẻ, chẳng mong cầu chẳng đau khổ gì. Nhưng từ khi gặp em, anh cảm thấy sợ hãi, sợ sau này sẽ phải sống cô độc phần đời còn lại.”
Có lẽ, đáng sợ nhất không phải là không được yêu, mà là không yêu ai cả.
“Sao em không nói với anh?
Có ích gì đâu, anh đã mệt lắm rồi
Anh không sao”
“Không đuổi theo được thì phải buông bỏ, không được khóc.”
Trong tập 12 , Trang Khiết đã nói với Trần Mạnh Đồng khi anh cứ mãi không yêu vì những tổn thương tâm lý của quá khứ
“Trẻ con mới lấy sự yếu đuối làm vũ khí chi phối người lớn”
“Tất cả những người trói buộc bản thân bằng nỗi bất hạnh và tổn thương, sâu trong tiềm thức muốn chiếm được sự đồng cảm đều là những đứa trẻ lớn xác. Người trưởng thành là trưởng thành trong tâm hồn, không phải trong tuổi tác.”
“Vậy phải sống sao đây?”
“Thì yêu thôi!
Đi yêu một người chứ không phải chờ đợi được yêu.”
Những người lớn lên trong một gia đình không hoàn chỉnh luôn thiếu cảm giác an toàn, hoặc là, họ sẽ không hy vọng mộng tưởng về một gia đình hoàn hảo, hoặc là họ đem tất thảy kỳ vọng đặt lên đối phương, hy vọng tình yêu này có thể chữa lành và bù đắp mọi thiếu thốn về mặt tình cảm của bản thân. Dù trong hình hài của một người lớn, thì giống như lời Trang Khiết nói, họ chỉ là những đứa trẻ lớn xác với những nỗi sợ đầy lo âu và sự ám ảnh.
Đến một ngày, khi nhận cái sự thật rằng, có những gia đình không đem lại cảm giác an ủi và ấm áp mà họ khao khát, họ không thể lựa chọn gia đình nhưng có thể lựa chọn bạn đời, người sẽ đồng hành với họ suốt quãng đời về sau. Chỉ có chủ động muốn chấm dứt tổn thương ấy, chủ động yêu, chủ động trao yêu thương, chứ không phải bị động chờ đợi được yêu mới là cách khiến những đứa trẻ trong ta thực sự trưởng thành.
“Lúc nhỏ, phải dựa vào tình yêu của bố mẹ mới có thể sống được. Đó là con đường sinh tồn. Nhưng chuyện được yêu này, từ trước đến nay đều không phải lẽ hiển nhiên. Chúng ta cũng chẳng phải trung tâm của thế giới. Đi yêu, chứ không phải chờ đợi được yêu. Đây mới là cách duy nhất mà trẻ con trở thành người lớn”.
Anh thích cô ấy à
Tôi không chỉ thích cô ấy, tôi yêu cô ấy
Cô ấy rất may mắn
Là tôi may mắn. Điều tôi muốn nói với anh là, cho dù anh có cái chân này hay không, thì anh vẫn là hy vọng của người nhà và người yêu. Đừng dễ dàng rời xa họ, cũng đừng tự ý định nghĩa cảm nhận của họ. Càng khó khăn, càng phải cố gắng.
Tuy là đi đến hôn nhân hay ly hôn, đều phải trả giá rất đắt, thậm chí chắc chắn sẽ để lại những trải nghiệm không vui vẻ gì, nhưng vốn dĩ đó chính là ý nghĩa.
Bộ phim mang tính chữa lành này thực sự xứng đáng để xem thử. Những định kiến nghề nghiệp và mô túyp tình yêu lãng mạn ngôn tình sẽ bị phá vỡ, đồng thời bộ phim cũng mang tới một góc nhìn khác về cái chết, tuổi già và sự ra đi của những người thân thiết.
