Me before you – khi tình yêu không cứu rỗi được sự sống
Khi cổ tích không kết thúc có hậu, có lẽ điều đọng lại nhiều hơn ở Trước ngày em đến – Me before you, là “tình yêu” nhiều hơn “cái chết”, và câu hỏi cuối cùng đầy sâu sắc sau tất cả là về ý nghĩa của cuộc sống này. Và có lẽ điều ta có thể làm, đó là cũng như bố mẹ Will và Lou, cố gắng hết sức nhưng vẫn luôn chấp nhận và yêu thương sự lựa chọn của người ta yêu – dù lựa chọn đó có làm ta đau đớn như thế nào.
Đây là câu chuyện lọ lem hoàng tử thời hiện đại không hoàn hảo
Will Traynor hiện lên như một hoàng tử “phát sáng” quý tộc danh giá và giàu có, thông minh, giỏi giang , có một cô bạn gái cũng tuyệt vời không kém. Tất cả mọi thứ đều hoàn hảo, chàng hoàng tử có gia thế, gia đình, ngoại hình, tiền bạc, người yêu, địa vị xã hội, những mối quan hệ hoàn hảo, công việc yêu thích, sở thích của một chàng trai giàu có, khỏe mạnh điển hình.
Nhưng “lời nguyền” đến khi anh bị tai nạn, tổn thương cột sống tủy không thể chữa khỏi, Will sẽ phải ngồi xe lăn đến hết đời, u ám, cáu kỉnh, cay nghiệt, thích mỉa mai với tất cả mọi người và với chính bản thân mình. Will lựa chọn chấm dứt cuộc sống, vì bố mẹ anh hứa sẽ sống thêm 6 tháng nữa.
Chính lúc này, nàng lọ lem xuất hiện!
Cô nàng lọ lem ở đây có tên Louise Clark, xuất thân từ gia đình bình dân với bố mẹ là những người lao động thất nghiệp, cô em gái làm mẹ đơn thân muốn “ra đi” vào đại học. Thất nghiệp sau khi bị thôi việc ở tiệm cà phê nhỏ ở làng quê sau suốt 6 năm quần quật, Lousie vẫn mang đặc trưng của lọ lem “tươi sáng”, tích cực, đơn giản, ngây thơ và với một “trái tim rộng mở” – cô yêu thích và bao dung tất cả, cùng với cá tính hơi bốc đồng, với gu thẩm mỹ lòe loẹt.
Tình yêu đến khi ta ít mong chờ nhất
Ban đầu Will xua đuổi Lou một cách tàn nhẫn và độc ác, vì anh chỉ biết đắm chìm trong nỗi đau của bản thân.
Bộ phim thể hiện rõ quá trình làm quen của hai người xa lạ ấy, từng ngày từng ngày hiện diện bên nhau nhưng không thể kết nối, chia sẻ. Will vẫn đóng cửa trái tim bản thân và từ chối giao tiếp.
Mọi thứ chỉ thay đổi khi Lou chỉ trích thẳng thắn sự “khốn nạn” của Will, khi cô thú nhận thẳng thắn rằng cô ở đây vì muốn làm tốt công việc và chỉ vì cô cần tiền. Lúc này Will mới mở lòng với cô, chỉ khi biết Lou không thương hại anh, cũng không nhún nhường anh chỉ vì anh là “kẻ khuyết tật”. Will bắt đầu thể hiện bản thân khi chọc ghẹo, trêu chọc cô, bật cười khi cô mê mải xem một bộ phim Pháp có phụ đề, thách đấu với cô, làm cô vui hay chăm chú nghe cô hăng say kể về ước mơ được học về thời trang tại Pháp và anh cũng chia sẻ thực lòng những suy nghĩ, nỗi niềm, nỗi đau và sự vui vẻ của bản thân.
Bước ngoặc tiến triển mới cho mối quan hệ mở ra khi Louise tình cờ biết được ý định muốn được CHẾT của Will. Mục tiêu của Lou trở nên rõ ràng hơn đó là làm cho Will yêu đời trở lại, gieo cho anh một mục đích sống. Cô lên kế hoạch đưa Will đi xem đua ngựa, xem phim, xem hòa nhạc, du lịch… và cả tham dự đám cưới của bạn gái cũ.
Lou tựa như mùa xuân ghé thăm tòa lâu đài đã bao năm sống trong không khí cô quạnh ảm đạm. Will dần dần thay đổi, anh bớt đi thói ích kỷ và những lời cay nghiệt, anh biết cười, biết trò chuyện, biết sẻ chia, và lại trở thành một Will Traynor hoạt bát, thông minh, sắc bén như trước kia, ngoại trừ việc vẫn phải tiếp tục cuộc sống trên xe lăn và gánh chịu những cơn đau, bệnh tật thường xuyên ghé đến…
Một cách tự nhiên, Will đã chấp nhận Lou và cô cũng “bị” anh thay đổi cuộc đời. Anh yêu trái tim thiện lương của cô, sự ngốc nghếch chân thật, sự dũng cảm chân thành, và yêu vì cô chấp nhận anh không phải vì tình thương hại hay vì tiền bạc. Họ tìm thấy nhau, trong một hoàn cảnh mỉa mai rằng Will yêu Lou vì Will gặp tai nạn, chứ nếu không, cả hai chắc còn chẳng bao giờ để ý đến nhau. Lou đủ thông minh để hiểu ra hai người ở hai thế giới khác nhau như thế nào, rằng nếu là anh của trước kia, cũng sẽ không buồn liếc mắt tới một cô gái bình thường, có thể đang làm phục vụ bàn cho bữa tiệc sang trọng nào đó mà anh là nhân vật chính.
Nhưng chính cô, cũng vẫn bị quyến rũ bởi anh, chàng trai thông minh, thấu hiểu cô, và thẳm sâu thật sự vẫn tốt bụng.
Chàng trai ấy khuyến khích cô làm những điều mới mẻ, nâng đỡ cô khi cô yếu đuối, hiểu cho hoàn cảnh của cô, và thậm chí giúp đỡ cô, ủng hộ cô theo đuổi sở thích và ước mơ của bản thân. Anh chỉ đơn giản là chấp nhận cô, như cô chính là vậy, cô nàng đồng bóng sặc sỡ với chiếc tất ong kẻ sọc vàng, anh thậm chí chấp nhận những đề nghị của cô khi đi ra ngoài, đi ăn, đi dự sinh nhật cô để làm cô vui, khi anh đau đớn nhưng không hé răng nói một lời, khi anh mê man ốm nặng vẫn ngăn cô đừng gọi cho mẹ anh làm bà lo lắng…. Giây phút bối rối vì bị mắc kẹt trên vũng bùn, khi bị nhà hàng từ chối, khi đi xem hòa nhạc với cô nàng ngốc nghếch khác biệt hẳn giới thượng lưu, với những rắc rối xấu hổ luôn do cô gây ra, anh vẫn nhẫn nại mỉm cười. Có cô gái nào có thể từ chối được một người con trai tinh tế như vậy?
Hình ảnh ở đám cưới người yêu cũ, Lou ngồi trong vòng tay anh trên chiếc xe lăn, chạy trên đường đồi, rồi lúc cả hai cùng đi dạo trong lâu đài, cùng tâm sự, cùng đi xem hòa nhạc, và “trốn nhà” nổi loạn đi khách sạn một đêm với nhau thực sự là những hình ảnh tình yêu đẹp đẽ rực rỡ.
Cái chết và sự từ bỏ
Dù yêu nhau, dù Will thú nhận anh chỉ muốn là một chàng trai bình thường đi xem hòa nhạc cùng một cô nàng mặc váy đỏ, ôm cô trong vòng tay và làm những điều hư hỏng, nhưng anh vẫn không thể chấp nhận được sự bất lực của bản thân và sự bó buộc cướp mất tự do của bản thân với cô.
Chúng ta đều biết những gì diễn ra sau đó, Lou đến và khiến Will lạc quan hơn cùng một tình yêu đẹp, nhưng vẫn không làm anh thay đổi quyết định, anh vẫn lựa chọn từ bỏ và ra đi. Tại sao khuyến khích người khác “sống can trường” mà người đó lại chọn cách đầu hàng trước số mệnh?
Có ích kỉ không khi anh chọn cái chết sau tất cả?
Đa phần mọi người đều đau lòng và trách móc anh, từ bố mẹ anh không thể chấp nhận mất đi con trai, đến Lou không muốn mất đi người mình yêu, đến gia đình Lou không thể tin được có người lại yếu đuối ích kỉ đến vậy.
Thế nhưng, việc William lựa chọn cái chết là quyết định của anh, quyền của anh, dù cho nó thực sự ích kỉ đi chăng nữa. Những điều anh phải đối mặt, đó là quá lớn với sức chịu đựng của một chàng trai đầy kiêu hãnh. Anh từ bỏ vì đã biết mình cố gắng như thế nào trong suốt năm năm qua, vật lý trị liệu hai năm đầu sau tai nạn, những cuộc kiểm tra định kì sáu tháng một lần, hai lần nhiễm virus tưởng không qua khỏi, những viên thuốc hàng ngày, những cơn co giật, những lúc bất lực, không tự ăn uống vệ sinh, không ngồi dậy được, không đi lại được, không làm gì được….
Will không thể đi Paris một lần nữa chỉ vì muốn giữ lại ký ức tốt đẹp nhất của quá khứ. Will hiểu rằng nếu không ngồi trên chiếc xe lăn này thì anh cũng sẽ chẳng bao giờ yêu một người như Lou.
Đối với Will, anh đang “tồn tại”, không phải “sống”.
Có rất nhiều tranh cãi xung quanh quyết định này, rằng nó có bi quan tiêu cực và cổ xúy cho sự kết thúc từ bỏ của người khuyết tật? Nhưng có lẽ, ta vẫn nên nhớ rằng mỗi người có những mức độ và khả năng khác nhau, cũng như có những suy nghĩ, cảm xúc và lựa chọn khác nhau.
Tác giả tiểu thuyết Jojo Moyes cũng tiết lộ Me Before You là sự kết hợp từ trải nghiệm cá nhân của Moyes và cuộc đời của vận động viên rugby Daniel James, một người khuyết tật đã hành xử như William sau khi bị chấn thương cột sống. Thực tế cuộc sống, có rất nhiều người từ bỏ cuộc sống, dù họ có lành lặn tứ chi và giỏi giang đến đâu, cũng như có nhiều người khuyết tật nhưng lại đầy can trường, mỗi người có những hành trình của riêng cá nhân.
Có lẽ điều ta có thể làm, đó là cũng như bố mẹ Will và Lou, cố gắng hết sức nhưng vẫn luôn chấp nhận và yêu thương sự lựa chọn của người ta yêu – dù lựa chọn đó có làm ta đau đớn như thế nào.
Khi cổ tích không kết thúc có hậu
Câu chuyện cổ tích được hi vọng như người đẹp và quái vật, chàng hoàng tử đơn độc trong lâu đài của mình, đợi chờ một tình yêu từ cô gái thông minh và bao dung. Cuối cùng lời nguyền được phá giải, họ đấu tranh vì mạng sống và hạnh phúc cho nhau. Như nụ hôn của hoàng tử đánh thức được nàng công chúa “đang ngủ say” không biết làm gì cho cuộc đời mình, như hoàng tử đến giải cứu công chúa, từ đó trở đi họ sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi.
Nhưng cuối cùng, cổ tích hiện đại lại không như thế, hoàng tử không thể trở lại rực rỡ như cũ, cô công chúa ngủ quên phải tự thức dậy thay vì đợi ai đó đánh thức mình.
Rõ ràng, Will biết mình từng hoàn hảo như thế nào, và thực tại chàng hoàng tử không thể chấp nhận được bản thân “phụ thuộc”, đau đớn và u ám, không hi vọng và không hoàn hảo hoàn mỹ đến ra làm sao. Anh biết cuộc sống có thể tốt, nhưng đó không phải là anh, không phải cái anh muốn, không phải cái anh cần và không thể yêu thương phiên bản không hoàn hảo này của bản thân. Người ta có thể chỉ trích đây là một chàng hoàng tử yếu đuối, một công tử bột không chịu được sóng gió cuộc đời. Nếu so với The Theory Of Everything hay The Intouchables hay Tout le monde debout, cũng là những con người tàn tật nhưng đã sống và cống hiến hết mình, chàng hoàng tử này lại có phần ích kỉ, hèn nhát và thật bi lụy, tiêu cực, cô độc. Thực tế cuộc sống khi ta nhìn vào Helen Keller, nhà hoạt động xã hội quá cố khiếm thị và khiếm thính cả đời dành tình yêu cho người tàn tật, Nick Vujicic diễn giả truyền cảm hứng không có tứ chi, Stephen Hawking, nhà vật lý bị liệt toàn thân vẫn nghiên cứu khám phá bí mật của vũ trụ,…. thì Will – hoàng tử của chúng ta còn thiếu cả lí tưởng sống, thiếu cả động lực sống.
Rõ ràng dù dũng cảm nhưng lọ lem vẫn mãi là lọ lem không hoàn hảo, Louisa là một cô gái 26 tuổi, không bằng cấp, không định hướng tương lai, đơn giản và không sâu sắc. Cô như đứa trẻ vẫn chưa lớn, dù có thay bao trang phục lòe loẹt với chiếc tất tổ ong. Lou chưa bao giờ mạnh mẽ tự lập giải quyết những trục trặc trong quan hệ với Patrick và cả với Will. Ta thấy cô chiều theo Patrik mà không cất lên tiếng nói của bản thân, đòi hòi quyền được yêu, cô cũng không quan tâm đến người yêu mình khi Will đến nhà cô ăn tối, khi có mâu thuẫn với người yêu cô cũng không hề cất tiếng nói giải thích thực sự mà chỉ ru yên nó và để nó qua đi một cách thụ động. Cô dũng cảm khi ngăn cản Will tìm đến cái chết bằng những chiến dịch của bản thân, dũng cảm khi đêm cuối cùng cô có thể cất lên lời phản đối và nói lên cảm xúc của bản thân, nhưng cũng đồng thời lại luôn chốn chạy thay vì giải quyết vấn đề. Khi biết mọi chuyện không như ý mình muốn, cảm xúc lớn nhất trong cô luôn là “chạy trốn” – một cách bản năng, chỉ vì cô “không được biết” rằng có những cách khác, những thế giới khác, những con người khác…. Cô chỉ đơn giản là cô gái thôn quê chưa từng rời khỏi gia đình, chưa tình ra khỏi quán cafe cô làm việc, làm sao cô có thể độc lập, mạnh mẽ, tự tin, có tầm nhìn xa như một người xuất thân ở tầng lớp cao hơn được. Đó là một cuộc đời quá “nhỏ bé”, quá yên ổn và an toàn với những ước mơ hạn hẹp, nếu Will không xuất hiện có lẽ cô cũng sẽ không bao giờ xem phim nước ngoài phụ đề, không có cơ hội tận hưởng dịch vụ sang chảnh thượng lưu, cô sẽ kết hôn với anh chàng cơ bắp cục mịch gần nhà Patrik – người thậm chí cũng chẳng quan tâm tới suy nghĩ và cảm xúc của cô.
Không ai hoàn hảo cả, Will hay Lou cũng vậy, và kết cục của tình yêu cũng thế, có thể nó sẽ vẫn không hoàn hảo như nó vốn vậy.
Me Before You là một bộ phim đáng xem bởi làm về tình yêu nhưng không phải là tình yêu trai gái đơn thuần mà cao hơn cả, đó là tình yêu cuộc sống, nỗ lực sống.
Yêu thương, trong Me Before You có lẽ đơn giản chỉ là thứ cảm xúc giúp cuộc đời tươi sáng hơn, dễ thở hơn. Thay vì nói một tình yêu chân thành khiến con người ta thay đổi, có lẽ nên nói rằng một tình yêu chân thành khiến người ta tìm lại chính mình, sống đúng và khám phá những điều tuyệt vời còn ẩn giấu trong bản ngã. Nếu tình yêu này chỉ là sự rung động tạm thời hay ngộ nhận của hai kẻ lang thang trong cô đơn rồi may mắn tìm ra nhau, nếu chỉ là thế thì sao? Nếu những cảm xúc váng vất hoàn toàn có thể khơi gợi những giá trị tốt đẹp tiềm ẩn, là nguồn động viên để sống dạn dĩ, can trường thì chắc chắn ai cũng cần một tình yêu như thế.
Có thể không phải ai cũng may mắn tìm gặp được một Lou quan tâm, san sẻ thấu hiểu và bao dung. Cô chính ánh sáng hắt lên lần cuối của cuộc sống đã từng rực rỡ của Will.
Có thể không phải ai cũng may mắn tìm gặp được một Will hoàn hảo, được ai đó chắp cánh để tung bay. Anh chính là chìa khóa mở cửa đưa cô đến với những chân trời mới, anh cũng là ánh nắng sưởi ấm trái tim, cảm xúc và suy nghĩ của cô.
Một bộ phim ngọt ngào như màu nắng, như đôi vớ vàng hình cánh ong vui nhộn, đầy cảm xúc như màu áo đỏ rực rỡ trên làn da trắng ngần của Lousie và cả một đại dương xanh sâu thẳm trong đôi mắt Will. Cuộc đời đẹp như thể một ai đó chỉ ngồi một chỗ, chỉ nói – yêu – khóc – cười, và rồi dù đi khỏi vẫn để lại dấu ấn trong trái tim tất cả mọi người. Vì vậy cứ can đảm sống, cứ can đảm yêu, ai biết nay hay mai tình yêu của mình xuất hiện và liệu đó có phải định mệnh?
“Sống can trường, thúc đẩy bản thân, đừng dừng lại, hãy cứ sống thôi.
Từ nay đến mãi về sau anh vẫn sẽ luôn dõi theo từng bước chân em trên đường đời.”