[Review sách] Cây cam ngọt của tôi – José Mauro de Vasconcelos

……..Như thế sẽ bớt cho gia đình cháu một miếng ăn, cháu hứa cháu sẽ không bao giờ nói từ bậy bạ nào nữa, thậm chí cả từ đít, cháu sẽ đánh giày cho ông, chăm sóc chim trong lồng, cháu sẽ thực sự ngoan ngoãn, sẽ không phải là một học sinh giỏi ở trường cháu sẽ là học sinh xuất sắc. Mọi người sẽ mừng lắm nếu cháu được cho đi, mọi người sẽ thấy thật nhẹ nợ…..  Nếu họ không muốn cho cháu đi thì ông có thể mua cháu, cha cháu không có một xu.  Cháu chắc chắn ông ấy sẽ bán cháu. Nếu Cha đòi nhiều tiền thì ông có thể mua cháu theo cách trả góp giống như người ta trả tiền cho ông Jacobs chuyên cho vay lãi ấy.   Ông biết đấy ông Bồ Nếu ông không muốn có cháu thì cũng không sao đâu cháu không muốn làm ông khóc đâu…… Một câu chuyện tuổi thơ tinh nghịch nhưng đau thương trong “Cây cam ngọt của tôi” Cây cam nhỏ của tôi là hành trình trưởng thành của cậu bé con “ZeZé”, một câu chuyện trẻ thơ vốn tưởng tinh nghịch, ngây thơ nhưng lại đau thương, ám ảnh nhưng cũng mang đến nhiều xúc cảm. Sinh ra trong một gia đình nghèo khó, cha thất nghiệp, nhà đông anh em, mẹ phải làm việc vất vả để trang trải cuộc sống. Đó là một xuất phát điểm không mấy thuận lợi với một đứa trẻ như ZeZé, nhưng điều đau khổ hơn cả là cậu bé phải chịu đựng những lời nói tàn nhẫn, những hành vi bạo lực mà cậu – như một đứa con của quỷ dữ theo cách mọi người gọi và cậu tự nhận – chỉ biết hành xử đúng như họ nói, đầy hận thù, đau khổ và muốn kết liễu tất cả.  Một tâm hồn nhỏ bé đầy tổn thương. Một cậu bé chưa đầy 6 tuổi nhưng luôn cảm thấy mình không được yêu thương và muốn gieo mình xuống đường ray tàu. Người lớn có thể thường tức giận bởi những trò nghịch ngợm của “con quỷ” bên trong như cái tên ZeZé vẫn thường gọi. Nhưng người ta bận rộn với thế giới cơm áo gạo tiền và sinh tồn, và hơn thua và cạnh tranh đến mức không nhìn thấy những mặt khác, họ không nhìn thấy một đứa trẻ 5 tuổi còn chưa đến 6 tuổi hiểu chuyện. Hiểu chuyện một cách đau lòng, một đứa trẻ tinh quái nhưng cũng cực kì nhạy cảm. Một cậu bé có sự tinh tế và nhạy cảm trong trái tim, đứa bé biết chị Glo thương mình như nào, để tận dụng sự đồng cảm ấy, cũng là đứa bé chạy đi hát rong để đổi lấy một quyển sách cho chị. Đứa bé thốt lên đầy ngây thơ “có một người cha nghèo thật là kinh khủng” cũng là đứa bé hiểu cha mình nhất, làm việc bằng chính công sức mình để mua cho cha mình một điếu thuốc lá xa xỉ ngon nhất. Đứa bé chuyên bày trò nào thì phá hàng rào, nào thì đặt bẫy người qua đường,… cũng là đứa bé đi hái trộm hoa tặng cho  cô giáo….. ………Tớ muốn có 12 đứa con và sau đó thêm 12 đứa nữa, cậu có hiểu không? Toàn bộ lứa đầu tiên sẽ là trẻ con và không ai được đụng đến một sợi tóc của chúng. 12 đứa sau sẽ lớn lên thành những người đàn ông và tớ sẽ hỏi từng đứa Con muốn làm gì nhất con trai ? Một người Tiều Phu ư? Được thôi rìu đây và áo sơ mi kẻ caro đây Con muốn là người huấn luyện sư tử ư? Chà, roi và đồng phục đây này Để tớ kể cho cậu nghe nốt phần còn lại nhé bởi vì tớ có nhiều con lắm mà Vậy con trai con muốn làm một chàng cao bồi phải không? Yên cương và dây thòng lọng của con đây Con muốn lái tàu Mangaratiba hả?  Mũ lưỡi trai và còi đây! Còi kiếc gì ở đây thế Zeze, em nói một mình nhiều quá. em sẽ bị điên mất thôi – Totoca đến ngồi bên tôi.  Công bằng mà nói, nếu vẫn là đứa bé ấy, nhưng sinh ra trong một gia đình đủ đầy và yêu thương, thì cậu có bị chửi rủa và đánh mắng đến vậy? Cậu có bị đánh thừa sống thiếu chết chỉ vì hát vài câu lố lăng mà chính cậu không hiểu? Cậu có bị tẩn đến choáng váng chỉ vì đi ra ăn cơm muộn hay cãi nhau với anh chị em của mình? Cậu có đáng phải chịu những điều ấy không? “Mẹ ơi, đáng lẽ con không nên được sinh ra trên đời này…” “Ai đã ở trên đời, thì người đó xứng đáng được sinh ra con ạ” Đúng, người ta nói Zeze là đứa con của quỷ dữ, đứa con của quỷ dữ chỉ vì biết đọc mà không ai dạy, điều đó thật vô lý kinh khủng, đứa con quỷ dữ chỉ vì vừa kiên nhẫn yêu chiều trông nom em Luis vừa nghĩ tới phá hàng rào nhà hàng xóm ư? ZeZe chưa từng được tặng một món quà nào mới kể cả trong ngày Giáng sinh, nó làm cậu luôn nghĩ cậu không phải là đứa trẻ ngoan. Là do cậu không ngoan nên mới bị đối xử như vậy ư? Thường xuyên bị đánh đòn, đôi khi 2-3 lần một ngày, là do cậu nghịch ngợm? Hay đôi khi chỉ do người lớn đã quá thiếu khoan dung với cậu, cũng quá tàn nhẫn vô tình chẳng muốn hiểu cho tâm tư một đứa trẻ con?  Nó còn quá nhỏ, quá nhỏ để phải chịu đau đớn như vậy! Có phải là cha, làm mẹ, làm anh chị thì có quyền đối xử  như  thế với con mình, em mình ? “Ông có thể giết chết một người nào đó trong trái tim ông. Không yêu người đó nữa. Và thế là một ngày nào đó người đó sẽ chết.” Có lẽ không phải ai cũng hiểu được cảm giác thất vọng đến tột cùng ấy, thất vọng đến còn chẳng hi vọng gì nữa, thất vọng đến buông xuôi bỏ mặc. Hạnh phúc nhỏ bé mong manh của Zeze khi tìm ra món quà tuyệt nhất, ánh mắt rạng ngời nhìn cha châm điếu thuốc mình mua về, tất cả tan vỡ như bọt biển cùng với những đòn roi mà người cha tàn nhẫn ấy quất xuống cậu, như quất lên cuộc đời lạnh lùng khiến ông phải đau khổ tuyệt vọng. Nhưng dù có đau khổ như thế nào đi nữa, đó là cuộc đời của ông, chứ đâu phải lỗi lầm của một đứa trẻ? Hay chính chúng, sự ra đời của chúng đã vốn dĩ là lỗi lầm? Hay lỗi là do cái nghèo? Chính cái nghèo cái khổ khiến cho không ai có đủ kiên nhẫn với những trò nghịch ngợm của cậu bé? ” Chẳng ích gì đâu cha ơi. Chẳng ích gì đâu…” May mắn cho cuộc đời cậu bé là có những người như chị Glo, như ông Bồ. -Bao nhiêu thứ thú vị như thế. Em có biết đường phố dạo này buồn như thế nào không mọi người đều nhớ cuộc sống và sự vui vẻ mà Em mang tới cho cả phố nhưng em phải giúp trước, phải sống sống và sống  -Nhưng em không muốn nữa Gló ạ; nếu khỏe hơn em sẽ lại xấu xa như trước chị không hiểu đâu  Em không còn ai để mà ngoan ngoãn vì người đó nữa  -Em không cần phải ngoan ngoãn như thế đâu, hãy cứ là một cậu bé con hãy cứ là một đứa trẻ như em trước đây  – Để làm gì cái chứ cứ Gló? để mọi người lại có thể đánh đập em ư, để mọi người có thể đối xử tồi tệ với em ư? Chị bao những ngón tay quanh mặt tôi và nói một cách quả quyết: này Bé con chị hứa với em một điều, khi em khỏe hơn sẽ không ai, không một ai thậm chí cả chúa cũng không đụng đến được một sợi tóc của em, họ sẽ phải bước qua thi thể của chị đã. Mình thích cách tác giả đặt nhan đề cho cuốn sách, cây cam ngọt của tôi, đó là người bạn, người lắng nghe thấu hiểu, cũng là thế giới trẻ thơ của một đứa trẻ, là hi vọng, là tình yêu, là nụ cười…. Điểm trừ của “Cây cam ngọt của tôi” Mình đã đọc bình luận nhiều người nói cuốn sách rất cảm động, chạm tới trái tim độc giả, nhưng cũng có người nói cuốn sách là thành quả của một sự marketing quá lên. Cũng có lúc mình thấy tác giả hơi khiên cưỡng, hơi “quá” lên có thêm thắt yếu tố dẫn dắt sáng tạo. Nhưng thực sự đây là một cuốn sách đáng để đọc, để nhắc nhở chúng ta về sự mỏng manh dễ tổn thương của trẻ con đến đâu. Điểm đáng tiếc của truyện có lẽ là mạch kịch bản với chi tiết cuối chuyện – ông Bồ chết. Sự xuất hiện của ông Bồ và ra đi khá là khiên cưỡng không đủ thuyết phục. Có lẽ vì vốn dĩ trong cuộc sống hiện thực, không có một ông Bồ hoàn hảo như một đấng cứu thế như thế, không có một người thứ ba đầy tuyệt vời hoàn hảo như vậy có thể xuất hiện cứu rỗi một cuộc đời ai đó. Chỉ có chính bản thân ta cứu cuộc đời chính ta mà thôi! Đóa Hoa nói với dòng sông  Hãy để ta yên để mặc ta  ta sinh ra trên đồi cao  ta sẽ chết dưới biển xa  nhưng dòng sông lạnh lẽo và lanh lẹ  hát bài ca chế nhạo chảy ào qua sỏi cát  cuốn phăng cả đóa hoa  hãy đu đưa trong chiếc nôi của ta   đu đưa trên ngọn cây của ta  từ bầu trời cao xanh ngắt  rơi xuống những giọt sương trong vắt Link mua sách Tiki (có khuyến mại 20%) Fahasa (khuyến mại 30%) Tưởng nhớ em trai Lúis ( Vua Luís) và chị gái Glória của tôi. Luís đã từ bỏ cuộc sống ở tuổi hai mươi và Glória cũng đã làm thế ở tuổi hai mươi tư, vì nghĩ rằng cuộc đời này không đáng sống.  Tham khảo Các bài viết khác của mình về sách và phim ảnh  Chủ đề về tâm lý  Chủ đề về viết lách    Các bài viết gần đây