Xin Chào Hai mươi hai .22.02.2022
Hai mươi hai.
Xin chào hai mươi hai
Xin chào, mình là Linh, một cô gái bình thường nhưng lại không theo quy chuẩn thông thường ^^. Rất vui vì ta đã vô tình biết tới nhau và gặp gỡ nhau trong cuộc đời dài rộng này.
Và cảm ơn đã theo dõi cũng như ủng hộ mình rất nhiều. <3
Từ Một cô gái yêu thích việc đọc sách, suy nghĩ và trò chuyện. Có thể hơi mộng mơ và khá vở vẩn xa rời thực tế của mọi người, nhưng với mình cuộc đời để sống với đúng bản chất của bản thân thay vì để ý những đánh giá của người khác, vì vậy nên mình sẽ vẫn chia sẻ.
———————————————————————————————-
Thực ra mình thích con số 22 rất nhiều, nếu mọi người quan tâm tới thần số học, còn mình cũng không để ý tới thần số học lắm 🙂
22?
Đó là một con số, một cột mốc, một lứa tuổi, một ẩn ý?
Tên 22 cũng là tên của một nhân vật trong phim Soul – Cuộc Sống Nhiệm Màu của Pixar. Nhân vật linh hồn số 22 (Tina Fey) là nhân vật chính của bộ phim và cô không muốn đến Trái đất. Linh hồn số 22 không có niềm đam mê hay cảm thấy yêu thích bất cứ điều gì. Cô chỉ tận hưởng mỗi ngày với những việc lặp đi lặp lại trong khi cảm thấy mệt mỏi và khó chịu khi bị thúc ép phải giống như những linh hồn khác và tiến lên. Hai mươi hai thậm chí còn là một kẻ hoài nghi báng bổ, người đã từ chối sự dìu dắt của một số nhân vật vĩ đại nhất trong lịch sử phàm nhân, bao gồm Carl Jung, Archimes, Abraham Lincoln, mẹ Therasa… .
22 cũng là nhân vật đến từ tiểu thuyết Catch-22 của nhà văn Joseph Heller mà sau đó cái tên 22 trở thành một trường hợp về logic nổi tiếng. Trong Catch-22, nhân vật chính cố gắng giả điên để không phải tham gia nhiệm vụ (lái máy bay chiến đấu) nhưng oái oăm thay, theo lời cấp trên của anh “Lái máy bay chiến đấu là nhiệm vụ của người điên” nên anh vẫn bị bắt tham gia nhiệm vụ này. Tương tự, nhân vật 22 trong Soul càng cố gắng phá quấy, lại càng bị bắt tham dự You Seminar và không việc cách nào thoát khỏi nghịch lý mà cô đã tạo ra.
22.02.2022 là một ngày đặc biệt, siêu đặc biệt, mà phải đợi tới 200 năm nữa mới có cơ hội có một ngày đẹp như vậy, cả trong phương Đông và phương Tây, đây đều là một ngày đại cát đại lợi.
Mình chắc cũng chẳng thể đợi 200 năm nữa để có thể kỉ niệm một ngày đẹp như vậy. Nhưng quan trọng nhất thì vì đó là một ngày đặc biệt cực đặc biệt mà mình đã đợi chờ từ hồi cấp 3, có tin được không 🙂 nhưng thực sự lại là một trò đùa thanh xuân ngây thơ có thật.
Và để kỉ niệm một ngày đẹp như vậy, mình quyết định làm đúng những gì mà cái tôi của mình thích vào khi đó.
Thực ra, có ai đó cũng sợ hãi giống mình không nhỉ? Sợ tương lai không như ý, sợ không đủ tốt, sợ không xứng đáng? Có quá nhiều nỗi lo lắng của thời gian cũng như của tuổi mới.
Nói qua về mình thì mình là một người hướng nội điển hình, mình cũng chẳng có bạn bè nhiều gì đâu, nhưng mình có những người bạn chất lượng có thể chia sẻ mọi điều. Mình đã cảm thấy rất hạnh phúc và biết ơn được khám phá một thế giới thật tuyệt mỹ như vậy, khi được đi, được gặp gỡ và kết nối.
Mình cũng là một cô gái kì lạ, mình đã biết cô đơn là gì từ khi còn rất nhỏ bé, và chẳng bao giờ cảm thấy bị lạc lõng trong sự cô đơn quen thuộc. Mình không phải một kẻ bị ruồng bỏ trong cuộc sống này, không phải là một “con cừu đen” nhưng cũng không thuộc về cộng đồng đàn cừu ấy.
Điểm lại có vài điều mong muốn mình muốn làm vào ngày đặc biệt của mình 🙂
Điều mong muốn đầu tiên:
Đi xem phim, tận hưởng sự một mình thay vì phải cố gắng nghĩ rằng phải ở bên ai đó, hòa cùng mọi người mới là bình thường. Nếu đã khác thường, thì mình cũng sẽ trân trọng và yêu thương sự khác thường ấy của mình!
Điều mong muốn thứ hai:
Không quên gọi điện về cho gia đình. Một năm nhiều biến động và thay đổi, sau rất nhiều điều xảy ra, đôi khi mình tự quên mất những mối liên hệ gắn kết ấy, nhưng những người lớn tuổi xung quanh đều nói với mình, nếu mình không tự chủ động tạo ra kết nối, thì thời gian và cuộc sống sẽ đẩy những người bên nhau ra xa nhau mà thôi. Đúng là vậy thật, thay vì đợi một cuộc gọi, nhớ tới để hỏi thăm, thì mình mong có thể thay đổi, chủ động tạo ra và giữ những kết nối ấy.
Điều mong muốn cuối:
Chuyến đi xa một mình, dành thời gian cho bản thân làm hết những gì mình muốn. Mình đặt vé vào đêm 22, những chuyến tàu đêm đầy xa xăm, khi thì ồn ào xung đột, khi thì bình yên trôi qua, không ai biết trước được điều gì. Nếu để lấy ít hên của ngày đẹp đẽ này, chắc mình sẽ cầm bút viết vài dòng, biết đâu lại viết ra được tác phẩm để đời chăng :))) Thực ra, mình vẫn là chú mèo nhỏ lang thang ngoài kia, vẫn như mây như gió, vẫn chẳng đặt nặng cái gì, nhưng mình muốn làm tất cả những gì mình muốn và mình có thể bằng tất cả những gì mình có.
Ba điều mong muốn cho một ngày, có lẽ không quá tham lam trong vốn thời gian ít ỏi của một đời người nhỉ.
Người ta nói rằng đến con số còn có đôi 22022022, nhưng đời mà, đâu phải là con số, nên nếu có sống ngược với con số thì mình cũng chỉ thấy thú vị thôi ^^
Hôm nay mình cũng đọc lại bài viết của mấy năm trước, bức thư gửi tuổi 25, thì ra đúng là con người sẽ luôn đổi thay, dù ít dù nhiều. Mình cũng vô tình nhận ra, mình còn có một bức thư gửi đến tuổi 27, đúng là mình không có ấn tượng gì, nhưng đúng là mình của 2022 cũng chẳng bao giờ có câu trả lời cho tất cả, cho cả hiện tại. Việc của mình là cứ tiếp tục đi, tiếp tục làm những điều mình yêu thích và mong muốn, dù cho có khác biệt hay sẽ làm được như những người mình hâm mộ, thì quan trọng vẫn là cả một quá trình, kết quả chỉ là một phần, mà giờ mình không còn để tâm những phán xét hay đòi hỏi xung quanh nữa.
Mình còn có một ước muốn mà mình tự hứa phải làm được, đó là ngày về Việt Nam, mình có thể làm hòa với anh, vì đã không thể chấp nhận và yêu thương anh của khi đó vì em của khi đó còn quá nhỏ bé và không vững chãi, vì đã không đứng về phía anh, vì đã không hiểu, không chấp nhận. 2022 rồi mới hiểu điều đó, chúng ta mất quá nhiều thời gian nhỉ! Mong rằng rồi bố mẹ cũng có thể thấu hiểu.
Nhưng đúng ra, mình cũng rất muốn ôm cô gái bé nhỏ năm xưa, quả thực mình tự hào về em, em đã cố gắng rất nhiều, em đã làm hết sức dù vẫn còn mặc kệ và buông bỏ nhiều nhưng cũng không sao, đời không toàn vẹn và ai cũng có quyền sai lầm, và quan trọng nhất là mình vẫn luôn yêu em, và càng yêu em hơn nữa, dù có những nuối tiếc, thì mình vẫn hi vọng, vẫn chờ đợi ở tương lai.
Những mong muốn của cô bé năm xưa cũng phần nào đạt được rồi, có những điều mình còn không nhận ra mình viết từ xưa, mà chỉ làm theo bản năng, thì cuối cùng vẫn xảy ra. Vì vậy, năm nay mình lại đặt ra vài mục tiêu mới cho bản thân để tương lai quay lại nhìn và phì cười tiếp.
Vài mục tiêu lớn mình muốn làm: thử sức kinh doanh, tự mở ra một con đường để thử sức và thỏa mãn đam mê, có bằng lái ô tô, hoàn thành hết số sách mình để trong kho, xuất bản hết những ý tưởng vẫn còn nằm trên trang giấy.
Vẫn còn nhiều điều mình muốn làm, vẫn còn nhiều điều hay ho nào đó sẽ chợt đến và mình sẽ lại hứng khởi bắt đầu, mình vẫn còn đắn đo được mất trước mỗi việc mình làm, nhưng đặt tay lên tim tự nhủ hãy nghe theo trái tim nhỏ bé này là được rồi.
Không quan trọng mình sẽ làm gì và kết quả ra sao. Hiện tại mình yêu thích những gì mình mong muốn làm, và vì đó là mong muốn bản thân, nên mình sẽ luôn trân trọng và yêu thích nó, và chỉ cần mỗi ngày mình cố gắng thêm 1 chút là mình sẽ có một kết quả trọn vẹn và ý nghĩa trong cuộc đời rồi nên mình sẽ không tiếc nuối lo nghĩ gì nữa. Tương lai chắc chắn sẽ có nhiều bất ngờ 🙂
Cảm ơn mình vì đã cùng bước tới chặng đường này, và mong rằng mình sẽ tiếp tục bước tiếp đầy vui vẻ.
Và cảm ơn những người đã luôn yêu thương mình, những người đã giúp đỡ, động viên mình,….vv…. bao nhiêu lời cảm ơn dành cho người và cuộc đời này cũng không hết được mất.