ong-noi
Sống

Ông nội

Bài viết đầu tiên trên trang web của mình, hóa ra lại về ông.

Lần cuối cùng mình nói chuyện với ông nội, ông hỏi bao giờ mình về, đã lâu lắm rồi ông cháu không gặp nhau!  Không nhớ mình có hứa là sẽ về không, nhưng mình nhớ chắc chắn là mình thú thực là mình chưa biết bao giờ về Việt Nam nữa, mình còn muốn trải nghiệm thêm nữa, cuộc sống ở Pháp cứ trôi đi với những dự định, kế hoạch, ưu tiên…. Mình thường không thích chủ đề này, nên cũng thường chẳng muốn nói tiếp, ông bảo ừ, ông luôn tin tưởng mình, tin tưởng những quyết định của mình. Tự dưng chỉ một câu nói ấy thôi, mình cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, thấy vui vẻ hẳn, mà còn thấy cảm động nhói tim. Chẳng phải ai trên đời này cũng có cơ hội được nghe người thân yêu nói lên điều ấy! Chẳng phải ai trên đời này cũng cần một cái ôm ấm áp của gia đình, một vòng tay yêu thương, nâng niu, bảo vệ sao? Sẽ chẳng một ai chối từ gia đình của mình, kể cả khi có những vết sẹo tổn thương, nỗi đau, nước mắt hay thậm chí là máu, tội ác và tù tội, mình tin thế!

Mới nói mấy câu ông đã sụt sùi rồi, mình vừa thấy cảm động, vừa thấy buồn, vừa thấy thương ông, nên cũng cười mà nói, nhưng mình vốn trầm tính, cũng không giỏi bông đùa đôi ba câu, chắc vẫn luôn là ông cứu cuộc trò chuyện nhàm chán ấy.

Lần cuối ấy kết thúc như vậy đó, nhưng cúp điện thoại xong mình lại khóc, thực sự mình không  gọi điện nhiều, vì cuộc điện thoại nào cũng khiến mình thấy buồn mà mình cũng chẳng biết nói gì. Nhưng mình cũng biết ông yên tâm, ông hiểu mình cần gì, cũng như hiểu anh mình cần gì, nên mình có thể cảm thấy yên tâm theo. Có lẽ ông vẫn luôn vậy, luôn là người khiến người khác phải kính trọng và có thể chia sẻ xin lời khuyên.

Có một lần, cũng không xa, tự dưng mình mơ thấy ông, lúc đó mọi việc vẫn bình thường, ông yếu hơn nhưng vẫn không nghiêm trọng, mình cũng chẳng nghĩ gì nhiều. Mình mơ về những ngày hồi bé, chiều chiều học xong mẹ chở mình qua nhà ông bà, mình ngồi trên ghế chơi với một em chó lớn, hết con này đến con khác, trôi qua một tuổi thơ. Cảm giác lúc ấy là gì, mình vẫn còn nhớ trong mơ, đó là ánh nắng ấm áp của chiều, là ánh nắng đỏ vàng của hoàng hôn. Thức dậy vậy mà nước mắt lăn dài trên mặt lúc nào, chẳng dữ dội oà khóc mà chỉ thầm lặng rơi xuống, cũng chẳng biết vì sao. Cũng không biết giấc mơ ấy muốn nói điều gì nữa, chỉ là nhắc nhở mình một khoảnh khắc về tuổi thơ như vậy.

Mình nhớ sau khi bà mất mấy năm, ông một mình ở căn nhà với khu vườn của ông, mọi người bàn nhau hay đưa ông đi viện dưỡng lão, ông vẫn lắng nghe, vẫn thử đi xem ngắm nghía, rồi ông lại bảo thôi ông thích ở nhà, chẳng đâu bằng nhà. Rồi bố mẹ mình đón ông lên ở cùng, ông cũng thử đi, cũng thử xem sao, rồi ông lại bảo, thôi, ông thích về nhà ông, chẳng đâu bằng nhà hết! Mình nhớ lúc đó mình đã cười, ông luôn nghiêm khắc và quy củ, nhưng lúc đó mình lại thấy ông như đứa trẻ nhỏ, tự dưng lại thấy tội. Tuổi già thường làm người ta nhỏ bé, yếu đuối và dựa dẫm đi biết bao nhiêu!

Mình còn nhớ, ông rất thích cây cối, có lần tết ông mua một chậu cây, mà hóa ra hoa gắn vào là hoa giả, bố mình nói với ông, ông nhìn ra ngoài, trả lời vậy à, rồi nhấc một ngụm trà uống yên lặng. Mình lúc đấy thấy thật thương ông,nhưng cũng tức giận nữa, chẳng ai muốn bị lừa dối trên đời cả. Nhưng ông luôn bình tâm như vậy mà đón nhận. Sau này không biết bao nhiêu lần mình nghĩ về những chữ “vậy à”, khi gặp những trắc trở không thuận lợi trong cuộc sống, mình vẫn không thể điềm nhiên như vậy được!

Mình còn nhớ, tuổi thơ là cuối tuần nào ông cũng sẽ đi bộ đến nhà mình, đưa mình với anh đi ăn sáng, trò chuyện hỏi han. Hồi nhỏ không biết gì mình lại sợ, mình sợ không đủ giỏi, không xứng đáng để được yêu, thực ra mình cũng từng giận và tổn thương, nhưng sau này, ông thay đổi, mình cũng thay đổi, mọi thứ đều thay đổi, trải qua tuổi thơ từ sợ, giận, thương,…. thành một phần của gia đình!

Có lẽ, mình thân với ông nội hơn cả với bố mẹ, ông hiểu tính cách mình hơn cả bố mẹ, nhưng ông cũng mang sự gò bó truyền thống và những kì vọng của gia đình truyền thống.

Lớn lên, sau này không có mẹ chở về nhà ông bà sau mỗi ngày học, thì mình lại tự đạp xe đến nhà ông bà suốt những năm tháng cấp ba Lê Hồng Phong.

Lúc đó anh chị em mình đều đi đại học hết rồi, còn mỗi mình ở nhà, chỉ còn mỗi mình cần mẫn hàng ngày như vậy, vì mình cũng nhớ anh nhớ các em, mà chẳng còn ai chơi cùng nữa, thực sự thấy cô đơn. Có những khoảnh khắc chỉ riêng mình với ông bà như vậy, thường mình sẽ ngồi chơi một lúc, có lúc lại đợi đến khi ông về, chỉ là ngồi đợi vậy cũng không biết vì sao, thi thoảng mình với bà cùng xem tivi, thi thoảng mình ngồi lục mò tìm đồ ăn vặt, thi thoảng lại tự ngồi chơi đọc sách,… cứ vậy mà bình yên trôi đi. Ngày bà mất dù biết trước điều ấy rồi cũng sẽ đến, nhưng mình vẫn buồn, nỗi buồn của lần đầu tiên chia xa, mình biết chẳng còn ai dúm dúi cho mình những cái kẹo cái bánh mỗi chiều tan học đến nhà ông bà nữa, không còn những khoảnh khắc bên nhau nữa, vì vậy mà sợ sự chia xa, sợ sự mất đi đến vậy.

Có những khoảnh khắc, những kỉ niệm, những thời gian trải qua cùng nhau, cả những bí mật chỉ ta và người đó biết, cất giữ trong tim, gọn gàng trong một ngăn tủ nào đó, mà thi thoảng ta bỗng nhớ về, lôi ra ngắm nghía, vuốt ve, rồi lại cất gọn vào đó, chẳng đi đâu hết. Cuộc đời cứ như vậy mà được lấp đầy dần.

Đã phải có một khoảng thời gian dài mình không trở về căn nhà ấy được nữa, từ hồi sang Pháp, hơn 3 năm, ông cũng ra đi lặng lẽ mà mình chẳng được trờ về như một phần nhỏ trong đại gia đình nữa.

Lúc biết tin, mình lặng đi chẳng tin được. Mình nhớ hồi đại học đang học quân sự, là bố gọi điện báo mình tin bà mất rồi, bà mất sau cả năm trời ốm yếu cả nhà đã lo lắng chuẩn bị tinh thần cho điều này từ lâu, vậy mà câu cuối bố vẫn xúc động. Ngày ông mất, chẳng có cuộc điện thoại nào cho mình, mình còn chẳng dám hỏi rốt cuộc ông ra đi như thế nào, còn hối tiếc điều gì, còn lo lắng điều gì nữa không, bình thường ông hay nói nhiều lắm mà, hay cảm ràm hay phê bình lắm mà, sao lần này ông lại yên lặng được? Lúc biết tin mình đang trở về nhà, ngồi trên ghế trạm tàu mà khóc, nhìn từng chiếc tàu đến và đi, cứ như vậy đến rồi lại đi theo đúng lịch trình ấy, chẳng sai khắc một giờ một phút. Sáng cuối tuần vốn bình yên mà hôm đó mình thấy tiếng tàu xe thật chói tai, tiếng nói chuyện điện thoại thật xa lạ.

Mình chằng biết còn có thể tìm ông nội ở đâu để cùng nói chuyện nữa, cũng chẳng còn có những câu trả lời nữa. Chẳng còn gì nữa, mình dấm dứt khóc cũng chẳng làm gì được nữa. Vốn biết quy luật cuộc sống là vậy, nhưng thực sự khi điều đó xảy ra, vẫn chẳng tránh được đau lòng đau buồn. Cũng là lúc mình hiểu được cảm giác, không thể về nhà được, dù mình cũng biết, thêm mình cũng chằng làm được gì, có mình cũng chẳng thay đổi được gì. Nhưng cảm giác, đã bỏ lỡ mất rồi, đã mất thực sự rồi, chẳng còn có cơ hội quay lại nữa, cảm giác không có cơ hội để thực sự nhìn thấy để chấp nhận sự thực này, không thực sự được ngã vào vòng tay gia đình, cùng với mọi người, vẫn luôn là một vết cứa không thể biến mất không dấu vết.

Khoảnh khắc biết ông đi rồi, mình đã tự hỏi, mình còn chưa được nói chuyện với ông, còn chưa được nghe ông căn dặn gì, mình thực sự muốn được nghe một lời khuyên của ông, chỉ là một lời căn dặn gì đó dành cho mình mà thôi. Khoảnh khắc lúc đó, trong đầu mình chỉ hiện lên một chữ, vậy là kết thúc rồi, kết thúc thực sự tuổi thơ rồi, kết thúc căn nhà ấm áp rồi, kết thúc hội họp gia đình rồi, kết thúc mối dây kết nối rồi, kết thúc. Có lẽ, sợi dây diều đã thực sự đứt từ lúc đó, chẳng biết sẽ còn những cuộc sum họp gia đình bên nhau sẽ là vào lúc nào nữa. Mình cũng không biết phải hỏi thăm gì nữa, phải nói điều gì nữa với những người trong gia đình, mình cũng không phải là người đứng ra gánh vác hay lo toan được điều gì, dù muốn làm gì đó mình cũng biết, mình không giúp được gì cả!

Nhưng cuộc sống vẫn luôn là cuộc sống, mọi thứ dần trở về quỹ đạo như con đường nó vốn phải đi. Dù khó khăn hay không, có người vượt qua được cũng có người không, nhưng mình vẫn luôn mong rằng, chúng ta ai trên đời này cũng đủ vững chãi và yêu thương mà đi qua khổ đau, vì cuộc đời sẽ vốn là vậy.

Vốn hay nói đời vô thường. Nhưng chấp nhận sự vô thường của cuộc sống vốn vẫn chẳng dễ dàng…. Bài học về cuộc đời này có lẽ sẽ chẳng bao giờ kết thúc được. Chỉ biết rằng, sống để không hối hận không hối tiếc, sống trọn vẹn những khoảnh khắc mình có, mà dù có không trọn vẹn cũng chẳng sao!

CHỈ CẦN HÃY SỐNG!

4/12/2021

One Comment

  • Linh

    Ps: mình nhận được một số câu nói động viên, có lời nói cảm động, có chút sụt sùi,… nhưng cũng có bạn email cho mình nói họ chẳng nhận được gì hữu ích ngoài “một đống lời than vãn về điều gì đó bạn có thể sửa chữa nếu bạn không quá bận rộn để tìm kiếm sự chú ý”, mình cũng định không nói gì, nhưng mình nghĩ bạn đang hiểu sai rồi và mình không muốn tình cảm ấy lại bị đánh giá. Ta yêu ai thích ai ghét ai vốn dĩ là quyền cá nhân mà mình chỉ muốn viết cho người thân của mình, như một lời tưởng nhớ, một lời chào. 

    Mình không hối tiếc về những kỉ niệm mình có với những người mình yêu thương, mình có buồn vì đã không thể và sẽ mãi không thể ở bên nhau nhiều hơn. Nhưng mỗi cuộc sống đến và đi, mình tin rằng cuộc sống hiện tại ở trần gian cũng chỉ là một chốn trọ, mà ta có duyên gặp nhau yêu thương và đi cùng nhau, nếu ta còn yêu thương nhau gắn bó với nhau thì sau này ở một duyên kiếp khác ta sẽ lại song hành cùng nhau. Huống chi, nếu thời gian có quay trở lại thì mình của khi ấy vẫn sẽ sống và yêu như vốn có của con người mình, ai cũng cần sống, và sống như chính họ là.

    Thân, 

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *